Tôi đã trở thành người Cứu hộ chó mèo như thế nào?

Pety rất cảm kích những trạm cứu hộ đang ngày ngày giải cứu và chăm sóc các bé chó mèo kém may mắn. Hôm nay, Pety muốn đặc biệt muốn giới thiệu một nhân vật, một câu chuyện được ít người biết đến, nhưng anh ấy vẫn đang âm thầm chăm sóc và cưu mang tụi nhỏ.

Peties Avatar
Viết bởi Peties Chủ Nhật, ngày 02 tháng 07, 2023
Cù Đức Nhã - Người cứu hộ chó mèo thầm lặng
Cù Đức Nhã - Người cứu hộ chó mèo thầm lặng

Bài viết này do chính tác giả kể lại câu chuyện cứu hộ của mình, Pety hi vọng các bạn có thể chia sẻ và ủng hộ tác giả - anh Cù Đức Nhã tiếp tục hành trình cứu trợ chó mèo đầy ý nghĩa của mình: 

Thật sự mình cũng không biết nên viết gì, viết từ đâu, viết về bé nào, hay trường hợp nào mình đã từng giúp đỡ. Nếu chỉ viết về một bé duy nhất, có phải mình đã thiên vị, và đã có sự lựa chọn hay ko? Suy nghĩ hồi, mình quyết định viết về câu chuyện của chính bản thân mình về cơ duyên đã đẩy mình đi đến ngày hôm nay. 

Câu chuyện có liên quan đến một bé cún tên Gấu - bé cún đầu tiên mình nuôi. Câu chuyện hiện chưa phải là một kết thúc có hậu cho Gấu, nhưng nhờ Gấu, mà có nhiều kết thúc có hậu cho những bé cún khác. Thật sự không biết câu chuyện này vui hay buồn.  

Tuổi trẻ, ai cũng có những lúc điên rồ, có những suy nghĩ táo bạo. Và với mình thì cũng có một lần như vậy. Mình quyết định trước khi lấy vợ, còn được tự do, phải đi hết đất nước của mình. Và mình đã làm điều đó. Một hành trình dài 9.000km (dự kiến là 10.000km, qua tất cả 63 tỉnh thành), đi qua hầu hết các tỉnh thành của VN. Trong chuyến đi, có những người bạn, đến và đi. Đồng hành cùng mình một đoạn, ngắn có, dài có, nhưng có một nhân vật rất đặc biệt đi với mình tận 8.000km, gần như xuyên suốt cuộc hành trình. Là Gấu. 

anh Nhã - người cứu hộ chó mèo thầm lặng

Anh Nhã và "con ruột" tại trạm cứu hộ

Một buổi sáng, mùa thu, nơi mình đặt chân đến là Chợ Bắc Hà, thuộc huyện Bắc Hà, Tỉnh Lào Cai. Một khu chợ nhộn nhịp, xung quanh thoang thoảng mùi thơm của thắng cố, mèn mén, bánh đúc, trâu gác bếp, lợn cắp nách, của rượu ngô men lá… xung quanh là màu sắc rực rỡ của những chiếc váy xòe hoa của các cô gái người đồng bào. Một góc của khu chợ nhộn nhịp ấy, có một khu, người ta tụ tập rất đông, tiếng cười nói xôn xao, tiếng trả giá vang cả một góc chợ. Đó chính là chợ chó Bắc Hà. 

chợ bán chó ở Bắc hà

Phiên chợ Bắc Hà - Nơi anh Nhã gặp bé Gấu

Những chú cún nhỏ nhắn, dễ thương, được những người đồng bào hay những người thương lái tập trung về đây, bán cho những người mua. Và trong đám xô bồ ấy, mình nhìn thấy Gấu - mệt mỏi, ủ rũ nằm một góc. Mình có hỏi về Gấu, nhưng những người bạn mình đã cản lại, họ biết mình còn phải đi một hành trình rất dài. Và mình cũng mau chóng quên đi hình ảnh của Gấu, bởi còn nhiều chuyện đi ngó nghiêng lung tung, mua cái này, sắm cái kia. 

Nhưng đến quá trưa, khu chợ đã vãn, mọi người đi về, mình cũng đi về, đường về thì ngang khu chợ chó. Vẫn thấy Gấu nằm đó, bên cạnh là một cái lồng với 2 con gà, và một cô người đồng bào H'mông. 

  • Mình hỏi: “Sao cô không về đi? Nó (Gấu) mệt rồi kìa.” 

  • Cô ấy trả lời mình bằng một chất giọng lơ lớ của người H'mông nói tiếng Việt: “Chưa bán được chó, chưa về đâu".

Mình thấy thật sự bé cũng dễ thương, cũng ngoan. Mình cũng thích cún, mình hoàn toàn có thể mua bé, nhưng trước mắt mình còn một chặng đường dài, rất dài, một bé cún con, làm sao theo được. 

  • “Không có tiền về hả, tôi cho tiền về nhé. Dẫn nó về uống nước đi” - tôi nói. 

  • “Không! Bán thôi, không xin! Có mua không?” - cô đáp. 

Nhìn cái vẻ mặt mệt mỏi, yếu ớt của Gấu, mình suy nghĩ hồi và quyết định mua Gấu, chứ chợ tan hết rồi. Người cũng về hết rồi. Biết nó còn phải nằm đây đến bao giờ, nó mệt quá rồi, mới hơn 1 tháng tuổi thôi. 200k – một bé cún. Giao dịch thành công. Và bắt đầu từ đó, có thêm một thành viên trong chuyến hành trình, và bắt đầu chuỗi ngày dài, 6 thành viên trong đoàn trở thành những vú em bất đắc dĩ. 

bé chó tên gấu

Bé cún Gấu ngày đó

Gấu khá yếu ớt, gầy lòi cả xương sườn, mặc dù bề ngoài thì nhìn mập mạp, do lông xù ra thôi. Cứ vừa đi, vừa chăm sóc, vừa cho bú, vừa cho ăn, rồi lâu lâu dừng lại đi dạo, đi vệ sinh. Ban đầu thì xin đc chị chủ nhà trọ cho một thùng C2 bằng giấy, thiết kế lại thành một ngôi nhà di động cho Gấu, nhưng chỉ đi đc vài ngày, mưa gió ngôi nhà ấy không chịu được, chỉ đc một đoạn ngắn, từ Lào Cai, qua Lai Châu, về Điện Biên. Lại mua một cái thùng xốp, cắt gọt đi thành ngôi nhà khác, kiên cố hơn, bền hơn cho Gấu (ngôi nhà ấy hiện vẫn còn ở nhà mình :P).  

Về đến Điện Biên thì những người bạn mình phải chia tay, mỗi người một ngả, mình lại cùng Gấu tiếp tục chuyến hành trình. Trèo đèo, lội suối cùng nhau, ăn bờ ngủ bụi, ngủ khách sạn cùng nhau, có biết bao nhiêu kỉ niệm cùng nhau. Có khi vào khách sạn, họ không cho mang chó vào, phải lén giấu nó vào ba lô, tối ngủ, cứ nơm nớp lo sợ người ta phát hiện, đuổi cả người cả chó thì khổ. Có sáng dậy, thấy bà ấy tè luôn một bãi ra mền, lại phải lúi húi mang đi giặt, phơi trong phòng, sợ chủ khách sạn phát hiện. Mà căn bản Gấu cũng ngoan, hầu như không sủa. Nhiều người mình gặp, còn nói con chó này bị câm à. Suốt hành trình, mình chỉ thấy Gấu sủa một lần, là khi bị 2 bé cún khác dí xuống gầm bàn tại Nha Trang, Gấu tức quá lao ra sủa mấy tiếng, dí ngược lại. 2 ông kia chạy mất dép.

Có lần đi Cực Đông, do phải leo trèo qua nhiều phiến đá, rồi lội dưới bờ biển, không tiện nên mình không đeo theo đc cái nhà tự chế của Gấu, mà ở đó thì cũng không có nhà của gì để gửi lại. Tôi đành ôm Gấu theo, leo trèo, vượt qua những ghềnh đá. Chắc nguy hiểm quá, nó cũng sợ, đến khi quay lại chỗ mình để cái nhà của Gấu, vừa nhìn thấy cái nhà, bà ấy chạy thật nhanh vào cái nhà ấy, chui vào nằm im trong đó luôn. Chưa bao h thấy nó chạy nhanh như vậy. Với nó ngôi nhà ấy là một nơi cực kì an toàn. 

Gấu đi phượt

Có lần cùng nhau leo lên cổng trời tại Bảo Lộc, bà ấy lúc đầu leo cầu thang sung lắm, toàn chạy trước, chưa đc nửa đường, dừng lại ngồi thở không ra hơi, rồi đình công, không chịu đi nữa, nằm ngủ ngon lành một giấc ở bậc cầu thang. Suốt chuyến hành trình ấy, Gấu cũng có thêm nhiều người bạn.  

Đi đến Huế thì có 2 bà người nước ngoài ở cùng Homestay cứ mượn bế suốt ngày. Đến Đắk Nông thì chuyên ra chỗ xích đu chơi với bé khỉ nhà anh Phổ. Đến Bảo Lộc thì lại giành ăn inh ỏi với con Vàng nhà Anh Long. Nhiều kỉ niệm lắm, làm sao kể cho hết. 

Sau một chuyến hành trình dài, hơn 1 tháng, qua Lào Cai, Lai Châu, Điện Biên, Sơn La, Hòa Bình, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Kon Tum, Gia Lai, Đak Lak, Đắk Nông, Bình Phước, Lâm Đồng, Bình Định, Phú Yên, Khánh Hòa, Phan Rang, Bình Thuận, Đồng Nai, Sài Gòn... 

Về đến SG thì mình dừng lại nghỉ ngơi vài ngày, thì Gấu bị mất tích. Mình gửi bên nhà mẹ, đi công chuyện, hàng rào cổng hơi thưa, có thể bé đi ra ngoài rồi bị ai đó bắt mất…

Và chuỗi ngày tiếp theo, mình phải xếp lại cuộc hành trình xuyên Việt, còn 13 tỉnh Miền Tây chưa đi nốt. Và thay thế vào đó là một hành trình đi tìm Gấu . Đến tất cả những nơi có thể để tìm, nghe đâu có chó lạc là phóng tới coi phải không, và bắt đầu tìm hiểu về những hội nhóm yêu động vật khu vực SG, từng nhóm một, đăng ký thành viên rồi theo dõi từng bài đăng,liên hệ với họ, chỉ mong sao có ai đó đã thấy đc bé. 3 tháng, mọi cố gắng đều không có kết quả. 

6 tháng tiếp theo, mình thay đổi chiến thuật, mình làm quen với một số người cứu hộ, vì biết rằng họ mỗi ngày đều theo dõi, đều cứu các bé cún, meo, cơ hội họ nhìn thấy, nhiều hơn mình. Mình đến tìm, giúp đỡ họ, khi nào họ cần mình đều sẵn sàng giúp nếu có thể. Kể cả về sức và tài chính. Nhưng vẫn vô vọng, biết bao nhiêu lần giúp chị A, chị B, bạn C, nhóm D, đi cứu từng bé một, nhưng chưa lần nào là Gấu cả. Nhưng rồi, chơi nhiều, mình lại nhận ra rất nhiều điều, có những người, họ không tốt như những gì họ nói, những gì họ đăng lên facebook mỗi ngày. Thật sự hoang mang, chả biết nên tin ai, không tin ai. Cuối cùng sau 6 tháng, mình quyết định tự thân mình sẽ làm tất cả, từ việc cứu các bé, chăm sóc, nuôi nấng, đến khi tìm cho cho bé đc một gia đình hạnh phúc.

Tự nhiên lại có thêm một việc phải làm. Cũng may là khi này đã có vợ chia sẻ cùng cũng đỡ. Mình chỉ có thể dùng thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày, cố gắng giúp đc bé nào hay bé đó. Thật sự mình cũng không tốt đến mức độ khi không đi làm mấy chuyện bao đồng như vậy. Tất cả đều có mục đích. Mục đích của mình, là trên chặng đường mình đi cứu giúp các bé như vậy, sẽ có ngày mình gặp lại Gấu. Chắc chắn sẽ có. Rồi cái máu ấy cứ ngấm dần vào người, khi thấy một bé cún nào đó bị gì, mình lại nghĩ về Gấu, ở một đâu đó, có khi Gấu nó cũng đang bị thế này…

Thôi mình giúp bé này, sẽ có người khác giúp Gấu.  

anh Nhã - người cứu hộ chó mèo thầm lặng

Anh Nhã đang kể lại câu chuyện giải cứu chó mèo

Và cứ như thế, mình đã giúp đỡ đc hàng trăm bé cún và mèo. Chỉ mong sao chúng có một gia đình để về, chỉ mong sao chúng được yêu thương, không phải lang thang, bơ vơ, không biết tung tích như Gấu. Một ngày nào đó, nếu mình tìm thấy Gấu, chắc nó cũng lớn lắm rồi, không còn nhận ra mình nữa. Nhưng mình tin là mình sẽ nhận ra nó, nó đặc biệt lắm - Rất đặc biệt!

Nếu, nếu ngày đó đến, có lẽ sứ mệnh của mình với chó mèo sẽ hết. Mình sẽ dừng hết công việc cứu trợ này lại. Mình sẽ cùng Gấu và vợ mình, đi tiếp đoạn đường 13 tỉnh Miền Tây còn lại - chuyến hành trình còn đang dang dở, vì thiếu một thành viên. 

Đến nay, 5 năm rồi mà chẳng có tin tức gì, không có phép màu nào đến, Gấu chưa có một kết thúc có hậu. Nhưng quá trình đi tìm Gấu đã cho nhiều bé cún khác những cái kết có hậu. Cám ơn Gấu, và mình vẫn đang đi tìm Gấu đây… 

Cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian đọc đến đây và chia sẻ với Nhã. 

Cù Đức Nhã - Vườn Cứu Hộ Chó Mèo Bụi Trong Gió

-------

𝗣𝗲𝘁𝘆 𝗔𝗱𝗼𝗽𝘁𝗶𝗼𝗻 - Dự án "Nhận nuôi các bé chó mèo bị bỏ rơi do Pety thực hiện, với mong muốn tìm kiếm, giúp đỡ những bé chó mèo kém may mắn có thể đến với những người chủ mới, gia đình mới yêu thương, chăm sóc các bé tốt hơn! Và trên hết là lan toả tinh thần yêu thương, bảo vệ chó mèo tại Việt Nam. Pety mong nhận được sự ủng hộ và chia sẻ của tất cả các bạn! Pety cảm ơn các bạn rất nhiều!